Câu kinh thống thiết năm nào
trong cơn binh lửa nghẹn ngào ra đi,
như kinh mẹ đọc thầm thì
nghe đau rưng rức chỉ vì nhớ con.
Câu kinh đọc đã mỏi mòn
những đêm xa xứ héo hon nỗi sầu;
câu kinh đọc thuở ban đầu
từ chân lưu lạc về đâu những chiều?
Câu kinh đọc bước vẹo xiêu
cơn say không đủ làm quên nỗi buồn.
Câu kinh đọc, giọt mưa tuôn
ướt đời vất vưởng cô đơn lạnh lùng;
câu kinh đọc lúc khốn cùng
nhìn quanh chỉ thấy mịt mùng xót xa;
câu kinh đọc lúc nhớ nhà
xin cho làng xóm, mẹ cha an lành.
Câu kinh đọc khóc cho anh
bỏ thân giữa chốn rừng xanh xứ người;
câu kinh đọc khóc cho đời
Thuyền Nhân mất xác làm mồi cá ăn.
Câu kinh đọc nỗi ăn năn
chồng chia tay vợ băn khoăn ngại ngần.
Câu kinh u uất nhục nhằn
vết thương em chịu dấu hằn thiên thu
nhìn con nhớ dáng kẻ thù
đêm đêm ác mộng, lao tù hãi kinh.
Câu kinh nghe rất tội tình
tiễn nhau nằm chết một mình xứ xa.
Câu kinh ai khóc mẹ gìa
nhìn con cháu đã quên, xa cội nguồn.
Câu kinh đọc nỗi gian truân
đưa nhau đến xứ người rồi chia tay
nghĩa tình một thoáng mây bay
dù đời đã có một bầy cháu con.
Câu kinh ray rứt bồi hồi
trên môi lũ trẻ không còn mẹ cha.
Câu kinh đọc nỗi xót xa
khóc đời viễn xứ phong ba tủi hờn;
câu kinh đọc đến cuối đời
niềm cay đắng ngập khắp trời tha hương.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét