Lang thang
Trên dòng đời... tấp nập
Mắt xa xăm... em nhìn quanh!
Cô đơn
Lạnh!
Chiều mùa hạ, trời thành phố buồn khi gió mang về những áng mây nặng trĩu hạt mưa. Cơn mưa chợt đến là cơ hội cho mọi người trên đường dừng lại khoác trên mình chiếc áo mưa nhưng không thiếu những phàn nàn: cơn mưa kỳ quặc làm cản lối đi về, làm trễ cuộc hẹn, làm bực mình vì đang vội...
Em! Người cùng đi trên con đường ấy, thản nhiên, tự do, rạng rỡ đón lấy những hạt mưa dưới bộ tóc hoe vàng, ngọn gió đùa giỡn mái tóc Em như một người bạn. Đúng, Em đã là bạn của nắng, của gió, của mưa và của những con đường...
Cơn mưa lớn dần, dưới mái hiên nhà bên đường, tôi thấy mọi người và thấy Em.
Em – dáng người thấp, da sạm đen bởi đã hứng chịu những bóng nắng gay gắt của trời mùa hạ. Đôi chân trần, gầy guộc bởi cái nóng của đường phố và sự lạnh lẽo của những đêm mưa cùng sự cô đơn không người chăm sóc.
Em – ánh mắt sâu thẳm, xa xăm nhưng lanh lẹ bởi Em cần phải rảo mắt tìm những tấm lòng hảo tâm.
Em – hai đầu gối của đôi chân là hai vết thâm như hai vết thương mới vừa lành... tôi giật mình nhìn lại dòng suy nghĩ của mình. Tôi tự hỏi: tại sao Em lại mang trên đôi chân những vết thẹo đó? Bất chợt, mắt tôi mờ đi như không tin vào mình nữa, câu hỏi của tôi đã được Em trả lời. Em quỳ xuống ngay bên cạnh tôi, không nói một lời. Ánh mắt Em nhìn tôi như van nài, cầu xin tôi cho Em một điều gì đó. Chưa hết ngạc nhiên, Em giơ hai bàn tay ra trước mặt tôi như để đón lấy món quà cách lịch sự và tử tế. Tôi vội đưa mắt nhìn xuống đôi bàn tay Em, đôi tay đã bao lần đưa ra để đón nhận: một ly nước mát, một chén cơm, vài đồng tiền ...của những nhà hảo tâm, chắc chắn không thiếu những lần chẳng có gì cả, có chăng là cái nhìn khinh miệt, nét cười mỉa mai... còn tôi?
Tôi tìm trong túi áo một chút tiền lẻ, có không?
Tôi tìm lại trong tim mình, đã hơn một lần tôi nguyện cầu có nhiều nhà hảo tâm chia sẻ cho Em một niềm vui nho nhỏ, vậy mà...
Tôi chỉ kịp trao cho Em một ánh nhìn trìu mến, thân thương, một nụ cười thật tươi...
Nghe tiếng còi xe bên tai, anh tôi đang chờ để chở tôi về. A! Thế là tôi có cơ hội để trao cho Em niềm vui thực sự rồi, tôi reo vui trong lòng! Anh trao cho tôi một số tiền, tôi vừa kịp trao lại cho em trong bàn tay gầy guộc, cũng vừa lúc bánh xe chuyển bánh.
Ngoảnh nhìn lại, Em đã tặng tôi một nụ cười sung sướng, Em cúi đầu cảm ơn thật dễ thương, bước chân Em như cứng cáp hơn, lanh lẹ hơn, trời như quang đãng, sáng lên bởi ánh lửa tình yêu trong lòng tôi và Em đang rực cháy. Tôi vui khi nghĩ rằng đêm nay, Em sẽ được ấm lòng.
Bóng Em mờ dần cùng với chiếc xe lăn bánh mỗi lúc mỗi nhanh hơn. Ước mơ tự đáy tâm hồn tôi nay lại bừng dậy. Ước mơ mỗi ngày nhớ đến Em, đến những người bạn cùng Em lang thang khắp mọi ngả đường. Nhớ để nguyện cầu cho Em có được niềm vui: được ăn no, có chỗ nghỉ qua đêm ấp áp, được bình an... Vui biết bao khi Em được xum họp cùng gia đình, và vui biết bao khi ước mơ trở thành hiện thực: chính tôi là người cùng Em vui chơi, học tập, cùng Em biết và yêu mến Chúa, cùng Em trong một mái ấm gia đình.
Chiếc xe đã kịp dừng lại trước ngôi nhà thân thương với ba mẹ, các anh chị em đang xum vầy bên nhau. Tiếng cười giòn giã, nghe như tiếng cười của Em đã ghi dấu trong lòng tôi từ khi nào...
Tôi
Thao thức,
Thao thức,
Một ước mơ...
Cho một lẽ sống.
Nhưng có Em hiện diện
Đời tôi ý nghĩa.
Ước mơ tôi...
Bừng sáng
Đẹp
Duzu Nhân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét