- Khi sinh ta vào đời, Thượng Ðế đã trồng trong mỗi người một hạt giống hoa thơm ngát. Bổn phận của mỗi người chúng ta là hãy làm cho hạt giống đó trổ bông. Gía trị con người ở chỗ đã cộng tác với Thượng Ðế, để làm trổ sinh hạt giống đó.
- Ðể làm đẹp cuộc đời mỗi người hãy tự sống theo lý tưởng: „ Tôi không phải là sen, cũng chẳng mong là bùn, nhưng luôn mơ ước đem sen trồng trong bùn.“
- Nếu lòng bạn là cây đàn thì đừng sợ đời mình vô nghĩa. nếu lòng bạn là dòng nhạc, thì đừng sợ đời mình buồn tênh.
- Chí khí người thanh niên yêu chữ „ dù“ và ghét những chữ „ nhưng“.
- Nhiều khi chán nản với bổn phận hằng ngày của lý tưởng. Ðộc điệu lãng nhách. Hãy nhìn anh công nhân làm việc dây chuyền trong các hãng xưởng. Ngày nào cũng vậy, có khi kéo dài mấy chục năm, vẫn cứ chỉ một cử điệu. hãy nhìn bà lau chùi trong các nhà thương. Ngày nào cũng bằng ấy công việc, ngày nào cũng bằng ấy căn phòng. Tại sao họ làm được? Vì họ có lương! Chán nản với bổn phận tinh thần, vì không nhìn thấy „ lương“ sẽ được trả vào đời sau.
- Một dòng đời không gian lao thử thách cũng buồn thiu như một dòng sông không cá lội.
- Cuộc đời không có những thăng trầm là một cuộc đời đơn diệu và tẻ nhạt.
- Cái có sẽ đưa đến cái mất. Cái mất sẽ đưa đến cái khổ. Cho nên, cái có là cái khổ. Hãy hạnh phúc với cái không và hãy dùng cái có như không có.
- Cái khổ tự nó chưa chắc đã là khổ qúa. Cái làm cho ta cảm thấy qúa khổ là vì ghen tương, khi ta thấy hoặc nghĩ rằng có người chung quanh ta sướng hơn ta.
- Ai yêu loài hoa hồng thì phải hiểu rằng hoa hồng cho gai trước khi cho bông.
cố Lm. Vũ xuân Huyên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét