Thứ Tư, 11 tháng 1, 2012

Viết cho ta - Ngày của những cảm xúc dâng trào

Bước, chẳng còn gì để đứng lại thế sao không bước đi? Bước để thấy cuộc đời còn rộng mở và để thấy rằng đằng sau những giọt nước mắt ấy là một niềm tin le lói, là một sự thật  hoen ố màu của thời gian. Ờ thì ta không bước nổi, ta nhấc chân kéo lê những mệt mỏi muốn vùi sâu nơi vô tận, những bước đi chập chững tưởng chừng như ta mới vừa biết tập đi thì phải!

Cảm ơn cát bụi, cảm ơn cuộc đời này vì đã cho ta thân hình vóc dáng, cho ta nếm đủ hỷ nộ ái ố cùng những niềm riêng ta hằng mong chôn kín tận nơi đáy tim để rồi khi ta khẽ nấc lên, niềm riêng ấy chạm nhẹ vào ta, lay lắt, hiu quạnh và ta không có lối thoát!

Cúi đầu trước số phận. Ta gục ngã bởi ngươi - số phận ạ, ngươi không cho ta sự lựa chọn của riêng mình, không cho ta những niềm vui ta hằng ao ước, ta gặp ngươi, ngươi biến cuộc đời ta thành con quay vĩ đại, để rồi khi nó quay tít ta bị cuốn theo.

Một ngày dài bắt đầu bằng màn đêm đen mờ vô tận, lặng trong lớp sương trắng lờ mờ hư ảo ấy là một bóng người thấp thoáng, suy tư ư? Sầu não ư? Ừ, thì đúng đấy! Thì suy tư, sầu não. Thế để làm gì? Thay đổi được gì à? Không! Màu sắc của thời gian sẽ phai dần nhưng không thể biến mất, đêm sẽ dài nhưng rồi trời lại sáng, mưa sẽ để lại cầu vồng sau cơn thịnh nộ của mình. Ta à!

Đặt tay lên trán, những miên man trong ta tràn về, che lấp, phủ kín và níu lấy tâm hồn mặc cho ta bị bóp ngạt trong những miên man ấy. Ta thở, hít một hơi sâu, thật sâu ta nhé, đời nhẹ thôi!

Mặt trời. Từng tia chói chang chạm nhẹ vào làn da, vào từng khẽ hở nứt nẻ trong tâm hồn, trong tim và trong từng suy nghĩ, ấm, chan hòa và thât kỳ diệu! Nắng len lõi vào tận sâu trong nơi chốn đen tối ấy, nắng làm nó bừng sáng, rõ ràng và lấp lánh...

Ngồi dậy nào! Ta chỉ có chờ chết nếu khư khư ôm lấy chiếc gối đó, ta phải đứng lên, đứng lên như ta vẫn thường làm dù đôi chân có mệt mỏi.....ta muốn chùn bước. Mở cửa đi nào, mở đi! Tóm lấy từng tia sáng ấm áp ấy, giữ chặt nhé, ta sẽ lành thôi vết thương lòng à!

Khi bóng đêm nhường chỗ cho sự sống, ta hé môi nở một nụ cười, vụn dại thôi, thơ thẫn thôi nhưng cũng đủ làm ta nhẹ, thật nhẹ đấy. Ta phải sống, ta là cát bụi là vô thường là những đau khổ....ta đã chịu quá nhiều ơn nghĩa rồi, hãy tự ta, tự đứng bằng đôi bàn chân nhỏ bé và yếu đuối nhưng ta sẽ bước đi, to lớn và mạnh mẽ. Ta nhé!

Viết cho một ngày cảm xúc đánh lộn!

Không có nhận xét nào:

BÀI ĐĂNG PHỔ BIẾN