Thứ Tư, 11 tháng 1, 2012

Mẹ ơi! Con chỉ muốn Xuân điểm nhịp cho muôn loài...

Những gì cuối cùng nhất của khí trời năm nay cũng sắp qua. Những giọt nắng cuối Đông cũng dần le lói qua cái tiết trời lạnh như giá băng. Cái trở mình của trời đất kéo theo một nhịp sống mới của muôn loài. Tận đầu cành, những lộc non cũng vươn mình khỏi những vỏ trấu cứng cáp; loài bò sát nhút nhát cũng ngoi ra khỏi hang mà tìm nắng ấm, tìm thức ăn; chim từ phương Nam cũng kéo về từng đàn đông đúc, hót vang cả đất trời. Mọi vật cùng bật dậy sau giấc ngủ Đông dài, cùng đón những gì tươi đẹp nhất của tiết trời Xuân, cùng tận hưởng những giọt nắng đầu mùa, cùng chạy nhảy dưới những cơn mưa phùng bất chợt, tươi mát.
Không giống như cái nóng khó chịu của những ngày Hè, không giống như cơn gió vô tình, hay những sắc vàng đơn điệu của trời Thu, càng không giống những gì lạnh giá, đơn côi của những ngày Đông nhợt nhạt. Xuân về làm muôn loài cùng đua nở, cùng rực sắc, cùng khoe hương. Vươn mình mà diện những bộ đồ đẹp nhất, khoác lên mình những màu sắc tươi tắn nhất cùng làm nên ngày Xuân đúng nghĩa.
Ừ. Mùa Xuân trở nên đúng nghĩa với muôn loài. Cánh én vàng đã lượn vòng trước ngõ, cành đa đầu làng cũng xanh um mà rộng tán che đời, cành đào, cành mai đã rực sắc, vội khoe hương để dâng cho đời những gì tươi đẹp nhất, trọn vẹn nhất.
Nhưng tôi thấy những gì đang đúng nghĩa, những gì đang chạy theo vòng luân chuyển của tạo hoá đã lấy đi dần những gì đẹp nhất của mẹ tôi. Cái tạo hóa sắp đặt ấy đã in lên khuôn mặt thân yêu của mẹ những nét nhăn xấu xí, vạt lên làn da mịn màng một thời giờ trở nên nứt nẻ, khô rát. Có phải vẻ đẹp của muôn loài khi ngày Xuân về đã đánh đổi, đã cướp đi vẻ đẹp thanh xuân của mẹ tôi. Tạo hoá thật trắng trợn. Tôi không muốn sự đánh đổi đó. Tại sao trong khi mọi vật cứ đẹp nhất, cứ tuyệt vời nhất thì mẹ tôi lại già hoá đi. Tại sao sắc vàng, sắc xanh càng ngày càng rõ nét, càng sắc sảo thì làn da kia trở nên nhợt nhạt, khô rát. Tại sao đất trời cứ trong xanh, dịu mát thì mắt mẹ tôi không còn long lanh như ngày xưa nữa. Tại sao... Tại sao...
Có phải nhan sắc của mẹ bị gió táp phong ba lấy đi vì những ngày lao động vất vả. Có phải đôi mắt ấy lo nghĩ vì tôi, thầm khóc bao lần vì tôi không nghe lời mà vờn đục từng ngày. Không biết những sợ chỉ trắng trên đầu có vì tôi không nữa…
Xuân cũng về rồi, tôi được bên mẹ, được tâm sự với mẹ thân yêu. Tôi kể cho mẹ nghe cuộc sống sinh viên, kể cho mẹ nghe chuyện đó đây và cùng mẹ bên bếp lửa hồng ngày Tết nữa… Tôi như con thơ giữa lòng mẹ bao la vậy. Ấm áp và hạnh phúc lắm…
"-Mẹ ơi?
-Gì thế con?
-Mẹ hứa với con chuyện này nha?
-Uhm. Nay con làm sao mà khó hiểu vậy?
-D...ạ... Con...
-Mẹ phải hứa là chờ con ấy. Khi con thành công rồi con báo hiếu mẹ...
-Ui trời? Đời người mà... Bao nhiêu năm đâu con...
..."
Tôi biết nói gì bây giờ... vì tôi đã hiểu. Tôi hiểu nhan sắc của mẹ không phải do tạo hóa gì đó đánh đổi. Tôi hiểu mẹ già đi là vì điều gì... Tôi hiểu tất cả, hiểu rằng mẹ đã hy sinh, đã hiến dâng đời mẹ vì ngày mai tôi lớn khôn...
Mẹ ơi. Con muốn Xuân về chỉ điểm nhịp cho muôn loài... Thế mẹ sẽ không già đi. Mẹ sẽ mãi bên con mẹ nhỉ?

Không có nhận xét nào:

BÀI ĐĂNG PHỔ BIẾN