Thứ Hai, 15 tháng 8, 2011

Trúc Họa Tình Phương Đông



Trong phồn hoa sôi động
Mẹ như lời kinh khuya
Gió lùa qua cánh hạc
Sông ngủ đồi trăng kia

Giữa dòng đời u muội
Hồn Mẹ lúa trổ bông
Mái tranh đồng xanh biếc
Trúc họa tình phương Đông

Lòng Mẹ sân thóc rộng
Khói lam chiều tỏa hương
Sáo diều vương sáo trúc
Chim hót cội cương thường

Ta ngồi đan trí nhớ
Quăng lưới tìm ấu thơ
Trong dòng sông sữa Mẹ
Kỷ niệm vàng như mơ

Bao năm ta khắc khoải
Đốt tuổi chôn rừng sâu
Mẹ với Em mòn mỏi
Vá hồn ta thương đau

Một đời ta biền biệt
Nhớ tình Mẹ núi sông
Bên hiên buồn đợi gió
Quạnh quẽ đồi lưu vong

Cõi sầu đọng tim ta
Tóc mây đời bạc trắng
Nhẫn nhục thành lời ca
Tang thương hòa nốt nhạc

Âm vang lời ru cũ
 
Trăm điều Mẹ đắng cay
Chiều nay nhìn mây trắng
Hư không hạt bụi nầy
 

Bước khuya về gõ muộn
Heo hút dòng biển dâu
Bơi hoài sông quá khứ
Viễn du biết về đâu ?

Loài rong thương biển vắng
Mưa nguồn xót sông xa
Gió sầu đêm phố lạ
Hơi thở xé lòng ta

Sóng bão từ thiên thu
Xô tâm đời trôi giạt
Mắt Mẹ hiền thanh tu
Sắc thắm hồn sen nở
 

Ta vẫn còn quê hương
Nơi chôn nhau cắt rún
Bên nước mặn đồng thương
Trong rừng hoa suối mật

Giữa hồn Mẹ chân kinh
Nụ cười hé bình minh
Chất ngất lòng rơm ủ
Chắt chiu dấu nghĩa tình

Mẹ là dòng cổ ngạn
Phổ khúc tình thiên thu
Muôn ngàn thế giới ngữ
Đâu bằng tiếng Mẹ ru
 !

Hàn Giang


Không có nhận xét nào:

BÀI ĐĂNG PHỔ BIẾN